Nhãn

Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

Thơ ST

Ai rồi cũng phải học cách cố quên đi một người...
Một yêu thương mà mình yêu thương nhất
Dẫu sẽ bầm đau như thân thể của một cái cây bật gốc
Làm kẻ độc hành đi trong chiều gió ngược
Nhưng vì cuộc đời nói đó là điều cần thiết
Nên dằn lòng đem nhớ gửi vào quên

Em - mảnh vỡ cô đơn sau quá nhiều mất mát
Bàn tay nhỏ bé chông chênh... không níu nổi những ân tình vời xa
Vô tình chạm nhẹ vào người trong dòng đời tấp nập
Để rồi từng đêm bật khóc...
Trốn chạy người trong những cơn say
Những nhớ thương xua em về miền giông bão...

Thứ Hai, 17 tháng 3, 2014

Về thôi...

Em trở về hò hẹn với bình minh
Để nắng phủ vai mềm, gió vuốt ve tóc rối.
Em để lại đêm những yêu thương một thời chưa kịp nói
Và giấu nỗi nhớ anh vào sâu thẳm trái tim mình.

Em trở về kết bạn với nụ cười xinh.
Gom hết nỗi buồn cất vào trong quá khứ.
Nước mắt đã từng rơi cho một lần rạn vỡ,
Em khóc cạn rồi nên từ giờ sẽ không khóc nữa đâu.

Em lại rạng ngời như chưa nếm niềm đau,
Như những tổn thương chưa một lần làm trái tim mỏi mệt.
Chẳng có vết thương nào là trường tồn bất diệt,
Nếu trong lòng còn khao khát tin yêu.

Em sẽ vẫn tin để đón nhận thật nhiều
Những niềm vui mà trước kia em vô tình quên mất.
Em sẽ vẫn yêu bằng trái tim chân thật
Và tin một ngày sẽ có người cũng như thế... Yêu em..

Thứ Hai, 29 tháng 4, 2013

Bởi có những con đường không thể giao nhau…


Bởi có những con đường không thể giao nhau
Nên dẫu chúng ta có cố gắng miệt mài vẫn không bao giờ đi cùng một hướng
Nhấp cạn ly nâu bỗng thấy đắng lòng cho những câu từ vay mượn
Rồi cả một đời vẫn lạc bước về đâu…

Bởi có những con đường thấm ướt suốt mấy trận mưa ngâu
Nên trái tim cứ nhỏ nước qua bao lần lang thang trên phố
Đâu là con đường lá đổ?
Đâu là lỡ làng một giấc mơ qua?

Bởi có những con đường mãi hun hút về xa…
Để trái tim cứ lăn dài qua bao ngày nhung nhớ
Em tiếc làm chi một vầng trăng đã lấm lem và có quá nhiều mảnh vỡ
Có phải chuyện trăm năm đâu mà ước hẹn đến bạc đầu…


Bởi có những con đường càng bước lại càng đau
Ký ức mông mênh bị giẫm nát qua những lần về ngang qua phố
Nhấp lại một ly nâu bỗng nghe trong lòng có muôn trùng sóng vỗ
Cứ tựa lời thì thầm viết tiếp chuyện mùa sau…

Bởi có những con đường không thể giao nhau…