Nhãn

Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

Thơ ST

Ai rồi cũng phải học cách cố quên đi một người...
Một yêu thương mà mình yêu thương nhất
Dẫu sẽ bầm đau như thân thể của một cái cây bật gốc
Làm kẻ độc hành đi trong chiều gió ngược
Nhưng vì cuộc đời nói đó là điều cần thiết
Nên dằn lòng đem nhớ gửi vào quên

Em - mảnh vỡ cô đơn sau quá nhiều mất mát
Bàn tay nhỏ bé chông chênh... không níu nổi những ân tình vời xa
Vô tình chạm nhẹ vào người trong dòng đời tấp nập
Để rồi từng đêm bật khóc...
Trốn chạy người trong những cơn say
Những nhớ thương xua em về miền giông bão...

2 nhận xét:

  1. Ai rồi cũng phải học cách cố quên đi một người...
    ------------------------------------------
    Đúng thế, phải quên- để mà tiếp tục sống!

    Trả lờiXóa